Ta nương theo chiều gió, gió mang theo chiều sóng, sóng vỗ về yêu thương.
Ngấp một ngụm cà phê sáng, ta suy nghĩ về những con sóng mới đêm qua vừa thôi thúc, bao lần miên mang trong thế giới siêu thực ấy, một mặt phẳng bất định, ta vẫn chưa thoát khỏi vòng tơ vò. Đâu đó trong thế giới kia, những suy nghĩ về em đã được định hình từ trước đang bắt đầu hiện diện.
Ta nương theo chiều gió, gió mang theo chiều sóng, sóng vỗ về yêu thương. Gió bất chợt nổi lên, cuốn theo sóng bồng bềnh, ta nhấp nhô từng đợt, trôi ngược vòng dục ai. Ta biết mình không thật, ai dục tựa chân thương. Ta như chú cá nhỏ, kẹt giữa lòng biển khơi, giữa đại dương sâu thẩm, cận kề miền dương giang, giữa sóng to sóng nhỏ, trong muôn vàn đục trong. Ta bất chợt nhận ra, chú cá kia nông cạn.
Thành đông người cũ vắng xa rồi
Người nay trong gió ngắm hoa rơi
Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi dời.
Ta trở về với những cô đơn thường nhật
Lúc có mưa rồi gió, đã hình thành biển khơi. Vành trăng vàng bất tận, khuyết bao lời cỏ cây. Ta trở về với những cô đơn thường nhật, với những tiêu cực ngổn ngang, ta biết, bản thân mình là một mớ hổ lốn, đối diện với mình thật chẳng dễ chút nào.
Những tháng ngày tuổi trẻ với ta thật sống động, như những loé sáng chói chang của mặt biển những giờ mặt trời lên tận đỉnh, ta yên lặng nhưng không một giây phút nào yên lặng, ngắm những nhấp nhô choá loà trước tầm mắt, ta thấy mình vừa nhỏ bé mà rộng lớn, vừa vững chãi mà bấp bênh.